Thời kỳ giữa cuộc chiến Pavel Alekseyevich Belov

Sau khi Nội chiến kết thúc, Belov được bổ nhiệm làm trợ lý chỉ huy Trung đoàn kỵ binh dự bị số 1 thuộc Sư đoàn súng trường 2 Sông Don vào tháng 6 năm 1921. Tháng 9 năm đó, ông được điều động đến Sư đoàn Kỵ binh 14 để giữ chức vụ trợ lý chỉ huy Trung đoàn Kỵ binh 82, và sau đó được bổ nhiệm làm chỉ huy trưởng trung đoàn này. Sau khi tốt nghiệp Khóa học Nâng cao Kỵ binh dành cho Chỉ huy cấp cao của Quân khu Bắc Kavkaz vào tháng 8 năm 1927, Belov được bổ nhiệm làm chỉ huy Phân đội Dự bị Biệt kích số 60 thuộc Sư đoàn Kỵ binh số 10 (được đánh số lại từ số 14), khi đó đóng quân tại Quân khu Moskva. Sau khi giữ chức vụ trợ lý trưởng phòng 4 của bộ tham mưu quân khu từ tháng 5 năm 1929, vào tháng 6 năm 1931 Belov trở thành sĩ quan được giao nhiệm vụ đặc biệt dưới quyền Semyon Budyonny, người lúc đó là thành viên của Hội đồng Quân nhân Cách mạng. Tháng 9 năm 1932, ông được bổ nhiệm làm trợ lý thanh tra kỵ binh tại Thanh tra kỵ binh, trước khi tốt nghiệp Học viện Quân sự Frunze năm 1933.[1]

Belov được điều đến Sư đoàn kỵ binh Samara số 7, đóng tại Quân khu Belorussia, vào tháng 1 năm 1934, giữ chức vụ trợ lý chỉ huy và sau đó kế nhiệm chức vụ chỉ huy sư đoàn. Được phong cấp bậc Lữ đoàn trưởng (kombrig) vào tháng 11 năm 1935, ông trở thành tham mưu trưởng Quân đoàn kỵ binh 5 vào tháng 7 năm 1937, và tham gia vào cuộc xâm lược Ba Lan của Liên Xô vào tháng 9 năm 1939. Sau khi đựợc thăng cấp lên Sư đoàn trưởng (komdiv), Belov được đồng hóa sang quân hàm Thiếu tướng vào tháng 6 năm 1940, và đến tháng 10 năm đó được bổ nhiệm làm chỉ huy Sư đoàn súng trường số 96 của Quân khu đặc biệt Kyiv. Tháng 3 năm 1941, ông thăng làm chỉ huy Quân đoàn Kỵ binh 2.[1]